Thật dễ
lắm bị vướng vào lỗi lầm này. Một số người đã gọi tòa giảng là ‘toà lâu đài của
thằng hèn’. Điều này có nghĩa là tôi nói nhiều điều từ bục giảng, mang trong đầu
một ai đó hoặc một số người nào đó mà không thể ‘nói thẳng’ với họ.
Tôi phải
xấu hổ thú nhận là mình đã từng phạm lỗi này, nhưng chẳng bao giờ cảm thấy khá
hơn sau đó.
Đôi khi
có ai đó nghĩ là qúi vị đang nhắm vào họ mà thực ra không phải như thế. Qúi vị
có thể lúng túng khi giảng về một đề tài nào đó mà mình vừa mới tư vấn cho một
người đang có mặt trong buổi nhóm. Qúi vị cố tránh không nhìn vào người ấy trong
khi giảng. Hoặc sau đó hãy đến ngay với người ấy và nói, “Dĩ nhiên là không phải
nói về anh (chị) đâu.” Chẳng may, điều này có thể làm cho sự thể càng tệ hại
hơn. Để tránh xúc phạm, xin hãy giải thích với họ trước khi qúi vị định
nói.
Điều quan
trọng là chúng ta có một lương tâm tốt trước mặt Chúa. Đôi lúc chúng ta sẽ bị
hiểu lầm, nhưng biết rằng những gì mình đang mang đến là vì ích lợi chung cho
các thánh đồ.
Một vấn
đề tương tự xảy ra khi qúi vị nói ra lời tri thức cho một hội thánh danh tiếng.
Nếu biết rõ lời ấy áp dụng cho ai đó thì tốt nhất là đừng nói ra giữa mọi người.
Hãy “mặt đối mặt” với người ấy mà ban ra.
Chúng ta
cần phải rất cẩn thận trong cách dùng tòa giảng. Luôn luôn nhớ rằng nhiệm vụ
chính của chúng ta là nuôi dưỡng dân sự chớ không phải nhiếc móc họ.
Chúng ta
có thể rất dễ giảng do động cơ phản ứng lại hơn là để giãi bày sự mặc khải. Sự
giảng dạy ra từ phản ứng không đem lại kết quả tốt, thực ra chỉ đem lại sự chống
đối.