Phil 1:21
Thật dễ
thất vọng đối với dân sự. Họ có thể làm quí vị ngã lòng. Chẳng hạn: Nếu họ không
chịu vùng dậy như con ong chăm chỉ sau một tháng quí vị dành thời gian để giảng
dạy về chủ đề ‘Phục vụ’, quí vị có thể dễ dàng lên án họ! Thật dễ nổi cáu rồi
mắng mỏ họ. Quí vị không thể thay đổi dân sự bề ngoài hay bề trong bằng phương
cách này.
Chúng ta
phải ngưỡng vọng cao đối với dân sự mình. Ví dụ: Nếu đánh giá thấp con cái mình
thì chúng ta thì chúng ta sẽ nhận lấy cái điều chúng ta mong đợi. Chúng ta phải
nhìn thấy tiềm năng và khuyến khích điều tốt trong chúng. Hãy nắm vững nghệ
thuật tìm kiếm mặt tốt của mỗi người và xây dựng trên mặt tốt ấy.
Một thái
độ tốt đối với dân sự mình thật rất quan trọng. Chúng ta phải yêu thương dân sự
và tin tưởng những người mình dẫn dắt có những thiên hướng tối ưu. Chỉ khi ấy
chúng ta mới có thể nhận được điều tốt nhất từ nơi họ. Nếu lãnh đạo theo kiểu
cảnh sát, là cứ theo dõi những mặt xấu nhất của ngưới ta, thì rốt cuộc chúng ta
sẽ nhận lấy cái mặt tệ hại nhất. Những người ấy sẽ chẳng bao giờ vươn lên đến
tầm thước vóc giạc của mình trong Chúa Cứu Thế.
Ví dụ:
Nếu con trai của quí vị bị bắt quả tang ăn cắp vặt, có thể chỉ là một món đồ
chơi trong cửa hàng, quí vị có thể nổi nóng và nói, “Thằng nhóc kia - mày là đồ
ăn cắp! Từ nay trở đi tao sẽ để mắt đến mày.” Lần sau nó có thể sẽ ăn cắp nữa,
bởi vì nó đã bị gán cho cái danh hiệu ấy với sự đánh giá quá thấp của quí vị.
Tốt hơn hãy nói, “Này con, hành động ấy chẳng giống con chút nào. Ăn cắp là điều
quấy, nhưng một đứa trẻ tốt như con thì chẳng ăn cắp đâu. Con là cậu bé không
lấy của ai nhưng chỉ biết cho người khác.” Xin hiểu cho là tôi không có ý nói
rằng quí vị sẽ không kỷ luật cháu về việc sai quấy ấy.
Xin đơn
cử: Mẹ Theresa đã nhìn thấy Chúa Giê-xu trong mọi người, cái tiềm năng của mọi
người có thể được ở trong Thiên Chúa.
Vậy chúng
ta cũng nên thường xuyên nâng con người lên lý tưởng cao vời ấy. Sứ đồ Phao-lô
đã làm như vậy. Trong hầu hết thơ tín của mình, ông luôn luôn bắt đầu bằng sự
ngưỡng vọng cao về hội thánh. Dầu người Cô-rinh-tô thật là xác thịt, thế mà ông
vẫn gọi họ là “các Thánh đồ của ơn gọi thiên thượng trong Chúa Cứu Thế Giê-su.”
Ông đã thấy tiềm năng của họ, và rồi trưởng dưỡng họ hướng tới ơn gọi từ trên
cao ấy. Vâng, nhiều lần ông đã quở trách họ, nhưng không bao giờ xem thường.
Tương tự,
đối với con cái cũng thế. Nếu đứa trẻ chậm chạp, chúng ta có thể rơi vào sai lầm
nghiêm trọng là đặt cho nó cái tên “Chậm”. Điều này sẽ lập trình vào bản tánh
của nó. Chúng ta phải gọi theo cách tích cực, dường như trái với mặt tiêu cực
của sự vật! Giống như Đức Chúa Trời đã làm như thế! Hãy đặt cho nó là “Nhanh”,
điều này sẽ đem vào trong nó thái độ tích cực tươi mới để thay đổi nó. Tôi đã
thấy điều này có tác động trên con cái của mình.
Tôi có
nghe về một thí nghiệm khá thú vị với một lớp học sinh. Người ta giao học sinh
của năm học trước cho một nhóm giáo viên bảo rằng đây là những học sinh xuất sắc
đã qua kỳ thi trắc nghiệm khả năng. Thực ra thì kết quả cuộc thi thi này được
phân bố và chọn lựa hoàn toàn theo may rủi do đó không phải tất cả đều là học
sinh ngoại hạng. Tuy nhiên, các giáo viên đều có ấn tượng cho rằng tất cả đều là
học sinh xuất sắc. Kết quả cuộc thi trắc nghiệm vào cuối năm học ấy quả là đầy
bất ngờ. Vì thầy cô giáo ngưỡng vọng nhiều nơi các học sinh nên lũ trẻ cũng tự
tin hơn. Sự thay đổi duy nhất của năm học ấy là thay đổi thái độ của các giáo
viên. Có một sự tương tác tinh tế giữa thầy và trò. Rất có thể giọng nói, nét
mặt, bộ điệu v.v.. của thầy cô đã vô tình diễn đạt niềm mong đợi của họ đối với
các học sinh, do đó chúng được khích lệ và thêm tự tin để học tập tốt. Nguyên
tắc này cũng được áp dụng tương tự giữa mục sư và bầy chiên của ông. Chúng ta
phải thể hiện lòng ngưỡng vọng cao đối với dân sự mình bằng thái độ và lời
nói.
Qúi vị
cần phải thường xuyên nói với hội chúng là họ rất tuyệt vời, nhưng phải rất
thành thật về điều này. Chúa Giê-xu đã chọn làm việc với những con người không
mấy xuất chúng. Ngài đã tin tưởng họ và họ biết điều ấy. Không phải lúc nào Ngài
cũng nuông chiều nhưng họ biết Ngài thực sự quan tâm. Trừ Giu-đa ra, họ đã trở
nên những con người mạnh mẽ biết bao!
Đa-vít là
một ví dụ khác. Chắc hẳn ông phải có những sở trường nào đó để có thể động viên
những người cộng sự của mìng trong công cuộc kiến tạo Israel. Những kẻ vô danh
tiểu tốt ở hang A-đu-lam theo phò ông nay đã thành những con người dũng mãnh.
Trước đó họ chỉ là nhựng kẻ nợ nần, chán đời và bất mãn. Chắc hẳn ông đã tin
tưởng và yêu thương họ. Kết quả là họ tin tưởng và yêu thương ông. Dân sự sẽ
không tin tưởng qúi vị trừ phi qúi vị tin tưởng và phục vụ họ.
Yêu những
con người đáng yêu và khen thưởng họ khi làm tốt công việc thì quả là một việc
dễ. Nhưng chúng ta cũng cần yêu thương những con người trái tính trái nết nữa.
Con mắt đức tin sẽ tách những sai quấy ra để tập chú vào tiềm năng của
họ.
Một khi
qúi vị nhìn thấy tiềm năng của dân sự qua tình yêu và ánh mắt của Đức Chúa Trời
thì họ sẽ nắm bắt những tiềm năng ấy. Qúi vị sẽ trở thành một lò sưởi tỏa ra
tình yêu của Đức Chúa Trời. Rồi qúi vị sẽ phản ánh tấm lòng yêu thương của Cha
Thiên Thượng đến với họ. Xin đừng bao giờ đánh giá thấp sự diệu kỳ và quyền năng
của tình yêu ấy.
Không
phải tự nhiên chúng ta có được tình yêu này đâu. Xin đưa ra một ví dụ: có một
thời chúng tôi nuôi dưỡng một bé gái nhỏ có nan đề về sự khước từ. Cháu cứ bám
lấy tôi đến độ tôi cảm thấy mình muốn đẩy nó đi chỗ khác. Cháu cũng làm nhiều
điều trái khoáy để thử xem chúng tôi có thực sự yêu thương nó hay không, tinh
thần khước từ trong cháu thực đang thử thách chúng tôi. Những ‘xung động’ khước
từ của cháu khiến tôi muốn khước từ nó, thậm chí khi ấy tôi biết mình không nên
làm như thế.
Đây là
cách tôi đã thắng hơn phản ứng của mình. Ban đêm khi cháu ngủ, tôi thường ngồi
bên cạnh giường của nó. Tôi nhìn cháu và thương yêu tự đáy lòng mình. Khi đã bắt
đầu cầu nguyện để thực sự muốn yêu thương cháu, chẳng mấy chốc nó không còn đeo
theo tôi với thái độ ‘đeo bám khước từ’ ấy nữa. Giờ đây cháu đã thực sự cảm nhận
tôi thực sự yêu thương và chấp nhận nó. Cháu đã nắm bắt sự thay đổi trong tâm
linh tôi. Tình yêu và lòng ngưỡng vọng của tôi đối với cháu đã làm thay
đổi.
Đôi khi
qúi vị cần làm điều này đối với con dân Chúa trong hội thánh, những ngưới thường
phát ra những ‘xung động’ khước từ. Dân sự nắm bắt những gì trong tâm linh của
qúi vị hơn là những gì qúi vị thực sự nói. Chúng ta phải dành thời gian ở trong
sự hiện diện của Đức Chúa Trời, để rồi tâm linh của Ngài trở nên một phần của
chúng ta. Đó là tình Phụ –Tử chân thật.
Nếu tinh
thần của qúi vị chân chính thì hội thánh dễ bỏ qua những sai lầm của qúi vị, bởi
lẽ họ biết tấm lòng của qúi vị là ngay thẳng.
Hẳn qúi
vị còn nhớ trong Sa 32:14-33:10.
Gia-cốp đã vật lộn với Chúa suốt một đêm dài. Khi vị thiên sứ đánh vào đùi đến
nỗi phải đi khập khiễng thì ông đã nhìn anh mình một cách khác. Ông thấy gương
mặt của Ê-sau là gương mặt của Chúa (c.10). Chẳng phải là Ê-sau đã thay đổi,
nhưng Gia-cốp đã thấy Ê-sau trong một ánh sáng mới. Vào lúc này tên ông đã được
đổi từ Gia-cốp thành Israel, nghĩa là ‘hoàng tử’. Khi mang tư cách hoàng tư,
chúng ta sẽ nhìn con người theo một cách hoàn toàn khác biệt.
Khi được
Đức Chúa Trời xử lý, làm cho khiêm nhường, chúng ta sẽ thấy
anh em
mình một cách khác hẳn. Không còn theo xác thịt, nhưng chúng ta nhìn thấy anh
chị em mình trong Chúa Cứu Thế.
Tôi có
một hồ sơ cầu nguyện ghi lại danh tánh và chi tiết của từng vị lãnh đạo và con
cái họ. Khi lần lượt cầu nguyện cho từng người, họ trở nên thân thiết ruột thịt
với tôi biết bao!
Vì lòng
con người thật là xấu xa, có một điều tinh tế mà chúng ta cần phải canh giữ.
Tình yêu mà chúng ta dành cho họ có thể trở thành công cụ để sai khiến họ làm
điều mình muốn. Mục sư có quyền lực để vận dụng cách sai trật. Đây không phải là
bản chất của tình yêu chân chính.
Thậm chí
chúng ta có thể dùng ân điển để điều khiển người khác nữa. Tôi nhớ một trường
hợp xảy ra khi còn làm trong doanh nghiệp. Một sáng nọ, theo thông lệ, tôi vào
xưởng để thăm nhân viên của mình. Khi bước vào phân xưởng đúc khuôn ống chích để
hỏi chuyện viên trưởng xưởng thì thấy gương mặt anh giận tím lên. Tôi lên tiếng,
“chào anh Jack, có gì trục trặc thế?” Anh đáp cách giận dữ, “Đêm qua ai đã để
cái khuôn ấy không đóng lại trên cái máy này vậy?” Tôi đáp, “Thực ra là tôi
đấy.” Anh đã cự tôi cách giận dữ về việc này. Trong quan điểm của tôi thì việc
này không có gì là nghiêm trọng và chẳng có tai hại gì, nhưng Jack thì có vấn
đề.
Bị ê mặt,
phản ứng của tôi về việc bất công này không khá chút nào. Tôi có thể cảm nhận
cơn giận của mình đang âm ỉ dâng lên bên trong, cũng giống như một thứ hoá chất
mạnh! Không cần đáp trả, tôi quay đi và bước qua phân xưởng trở về văn phòng. Để
khiêu khích tôi muốn quay lại trả đũa anh tại chỗ. Tôi chợt nghĩ thế. Chỉ có một
điều duy nhất cản tôi lại, ấy là anh ta quá giá trị đối với công ty của
tôi!
Về tới
văn phòng, ngồi xuống mà trong lòng vẫn hậm hực. Thế rồi một ý tưởng là lạ chợt
đến. Có lẽ tôi nên cầu nguyện xin Chúa ban ân điển; nhưng thực sự tôi không muốn
ân điển! Tôi chỉ muốn nổi nóng thôi! Có cái gì đó miễn cưỡng, tôi đành kêu xin
Chúa ban ơn. Lạ lùng thay Ngài đã đáp lời. Trạng thái của tôi hoàn toàn thay
đổi, Linh của ân điển đã đổ trên tôi. Quay lại xưởng để gặp Jack và thành thật
xin lỗi anh, ngay lúc ấy Jack đang bước vào văn phòng, vậy nên tôi nói, “Tôi
thành thành thực xin lỗi vì đã làm cho anh nổi giận, anh tha thứ cho tôi chứ?”
Vâng, anh không biết đối phó ra sao với ân điển. Chúng tôi đã bắt tay nhau trong
khi anh ta cứ lẩm nhẩm điều gì đó. Anh biết cách đáp trả kẻ đánh trả nhưng ân
điển đã giải giáp anh. Từ hôm ấy trở đi anh theo tôi đi khắp xưởng và phục vụ
tôi cách đắc lực chưa từng thấy. Ân điển đã thắng trận so găng ấy!
Thế rồi
tôi bắt gặp một vấn đề mới. Cái bản chất xác thịt tinh khôn trong tôi bảo rằng,
“đó là một phương pháp tốt mà ta phải xử dụng trong tương lai!” Qúi vị thấy đấy!
Tôi có thể dùng ân điển làm một công cụ để vận dụng người khác. Ân điển phải
xuất ra từ tâm linh của chúng ta, lúc nào cũng phải chân chính. Tấm lòng con
người chúng ta thật xảo quyệt biết bao!
Môi-se là
con người khiêm hoà, nhưng sự lằm bằm liên tục của con dân Y-sơ-ra-ên cuối cùng
đã khiến ông nổi giận và hậu quả là trật phần đi vào đất hứa Ca-na-an. Đức Chúa
Trời không vui lòng nếu chúng ta xem thường dân sự của mình.
Chúng ta
không thể phản ứng lại theo cách đôi khi họ hành sử đối với mình. Nếu làm như
thế, chúng ta sẽ nhận lãnh một hội thánh tiêu cực, làm tổn hại và cô lập chính
mình qua sự thương tổn.
Thật dễ
quên rằng thành công hay thất bại của chúng ta được quyết định bởi khả năng làm
việc với người khác và giúp họ thực thi tối đa chức năng của mình. Vì điều này
đem lại một phần thưởng lớn lao.